khuyên các đối tác và mọi người né công ty này ra. Vô sẽ gặp ông sếp hứa hẹn vẽ vời đủ điều, rồi trễ lương 2 3 tháng. Nói chung là sếp không trung thực đâu. Giờ anh chị em nhân viên nghỉ hết rồi không còn 1 bóng người, chỉ còn 2 3 người quản lý xộn lào thôi.
Okay, hay là giờ mình quay ngược lại nói chút về chuyện tôi nghỉ việc ở Carp đi. Nếu đã lỡ vào con đường này rồi thì phải chịu haha, đã nói thì phải nói hết, đã bóc phốt rồi thì phải bóc phốt toàn tập hén. Đối với tôi, rất công bằng, không ai hơn ai cả. Khi hiện tại tôi thực sự là làm chủ á, thì tôi mới "hiểu" ra rằng tôi có quyền đồng ý hoặc từ chối bất kỳ khách hàng nào tôi muốn vì đơn giản tôi "đọc" được họ từ sâu trong ý niệm của họ là gì. Nhưng khi ở Carp á, dù tôi có mong muốn công ty phát triển tốt đẹp cỡ nào, dù tôi đã rất nhiều lần khuyên Trần Phan Nhân rằng những điều có thể và không thể làm bởi vì tôi nhìn thấy nhược điểm của anh ta. Nhưng, tới đỉnh điểm là một hôm nọ anh ta vẫn nói với tôi rằng: "đây là công ty của anh, anh có quyền quyết định, và thành bại nên hư gì đó là do anh chịu." Đến khi tôi nghe câu này, thì tôi nghĩ thôi có lẽ lực bất tòng tâm. Khả năng của tôi chỉ có vậy. Tôi không thể giúp được nữa khi người ta hoàn toàn không muốn thay đổi để trở thành tốt đẹp hơn. Và rồi những gì đến cũng đã đến. Sau mọi nổ lực của tôi tự "gòng" ở lại với công ty với dự án, thì anh ta vẫn cứ tiếp tục nghe theo những ý kiến những lời nói dèm pha về tôi về dự án của Golden Gate mà không hề có một chính kiến hoặc một nhận thức hoặc có thể gọi là tầm nhìn rằng: tôi đang "sở hữu" quyền sinh sát sống còn của hơn phân nửa cái công ty. Vì sao? Vì đơn giản thôi 1 mình tôi làm B.A cho 1 cái dự án mà Dev và QC chiếm số lượng phân nửa nhân viên của một công ty. Vậy thì nếu mất đi tôi, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Rất tiếc, anh ta vẫn không hề "hiểu" hay có nhận thức được vấn đề này. Cái anh chỉ muốn lúc đó là ego của chính anh ta được thõa mãn. Đến mức tôi phải đi nói chuyện cầu cứu với anh Tân. Tôi nghĩ rằng khi tôi nói chuyện với anh Tân thì chắc đâu đó sẽ vẫn còn cứu vãn được. Tôi vẫn nhớ, anh Tân nói với tôi rằng anh Tân có nói với anh Nhân: "nếu giữ được Thư ở lại, dự án còn, công ty còn. Nếu không bảo vệ được Thư, dự án mất, công ty mất. Anh hỏi Nhân rằng Nhân có làm được điều đó không? Nhân vẫn rất tự tin bảo rằng làm được." Nhưng thực tế là hoàn toàn không làm được. Tôi không hề dễ bị điều khiển như thế đâu. Khi cái chuyện với cái tên Nguyễn Văn Vũ xảy ra á, và nguyên cái băng nhóm suốt ngày "me" để rình rập để hạ bệ tôi á, thì tôi có nhắn tin với cả anh Tân và cả Trần Phan Nhân rằng: "các anh cứ thích thì ra quyết định sa thải. Em chờ quyết định này của các anh. Chứ còn kêu em làm theo những gì Nguyễn Văn Vũ muốn á, thì xin thưa sẽ không bao giờ đâu."Nói thiệt, trong thâm tâm tôi, tôi thực sự rất mong muốn ở một phần trăm cơ hội nào đó, các anh ấy đừng bao giờ ra quyết định này. Bởi vì nếu chỉ cần tôi không có mặt nữa, cái công ty đó chắc chắn sẽ tan tành. Đó là bài học của BU 26 hơn 200 con người mất trắng không còn gì nữa nha. Nhưng trong buổi họp, tôi thực sự quá thất vọng, khi tôi đề ra giải pháp, tôi muốn cứu chữa nó, vẫn không một ai trong cái BOD đó có thể hiểu được nỗi lo lắng và những gì tôi nói. Tôi không thể nói hoạch tẹt ra với người ta rằng dù là công ty người ta, tiền của của người ta, nhưng quyền quyết định nó sống hay còn, thành hay bại là do TÔI nè. Rồi cũng tới cái ngày của buổi họp ngày 07/03/2022, họ thực sự không hề hiểu cũng không hề nhìn nhận được những gì sắp tới sẽ xảy ra. Vậy thì coi như số phận đã an bài. Vũ Trụ đã sắp đặt như thế. Tôi không thể chỉ là không thể cãi lại ý trời nữa. Tôi phải chấp nhận ra đi. Tôi chấp nhận từ bỏ vì mình không thể cứu nổi cái công ty cái dự án cái tâm huyết của tôi gầy dựng nữa rồi. Và số tiền lương tháng cuối cùng tôi nhận được từ "sếp" Trần Phan Nhân đó của tôi là bao nhiêu biết không? Là toàn bộ tất cả các khoản khấu trừ bla bla bla từ gần 40 triệu xuống còn 6 triệu. Ôi ta nói nó đau. Nó không còn gì đau hơn cái gọi là sự phản bội hết á. Đến cuối cùng 1.500.000 vnd của tôi do thằng Nguyễn Văn Vũ "ăn" trắng trợn của tôi cũng mất. Rồi tiền lương tháng cuối cùng của tôi cũng mất trắng. Đó, cái gọi là bạn bè anh em là tri kỷ là vậy đó. Hơn 20 tháng tôi ở cái công ty đó, tôi gần như bị cô lập với các thể loại nào trai nào gái nào Hờ Rờ nào dev nào QC chơi nhỏ chơi to chơi lớn chơi bé để hòng cho tôi một mình. Tôi vẫn đi làm, tôi vẫn làm đúng trách nhiệm vì dự án vì công ty. Nhưng đến cuối cùng rồi cái mà tôi "nhận" lại được từ cái người mà tôi cho là "sếp" của mình á, là rác rưởi. Cho nên Vũ Trụ rất có mắt. Chuyện gì xảy ra theo những gì tôi dự cảm cũng đã xảy ra. Nó không hề khác gì với chuyện với FPT cả luôn. Chỉ có điều tôi không thể "nói" được. Tôi không thể ngăn chặn được cái nghiệp cái "quả" mà chính họ gây dựng nên thôi.
Chắc bữa giờ cũng có người thắc mắc ủa sao tôi nói có mỗi anh Huy POM tốt. Ủa còn anh Trần Phan Nhân thì sao, kiểu cũng nhận tôi vào Carp làm mà các kiểu. Thì đây là câu trả lời: với anh Nhân là một karmic relationship chính hiệu luôn. Với một mối quan hệ nhân quả thì bạn sẽ vừa có nợ họ và họ vừa nợ bạn. Chính vì sự xuất hiện của anh Nhân nên Twin Flame mới có cơ hội gặp mặt. Thường thì Twin Flame có nhiệm vụ nào đó đã ký kết từ trước và để có thể union thực sự thì tất cả các mối quan hệ nhân quả hay tri kỷ đều phải được trả hết nợ. Vậy mối quan hệ nhân quả là gì, nó ra sao. Nó cũng cảm giác giống như soulmate vậy đó. Cũng là một người bạn có kết nối, có sự tin tưởng, có sự chia sẻ. Nhưng ở đâu đó nó rất khó chịu. Nó làm bạn bộc lộ ra những cái xấu xa từ trong tâm của bạn mà từ đó giờ không ai thấy cả. Nếu hỏi anh Nhân có tốt với tôi không. Thì câu trả lời đương nhiên là có. Nhưng, vẫn có một chữ nhưng, mọi việc xảy ra theo đúng quy luật nhân quả. Những gì tôi làm, tôi hy sinh, giúp đỡ cho anh ấy đều bằng một cách nào đó bị Vũ Trụ nguyền rủa, để tôi có thể nhận ra bộ mặt thật rằng đó là một mối quan hệ độc hại với một narcissist, càng ngày chỉ khiến tôi tổn thương nhiều hơn. Và chuyện gì đến cũng đến. Nó phải kết thúc. Tại sao? Vì phải nhường chỗ cho Twin Flame thôi. Còn soulmate: phải nói anh Ngô Huy Bảo là một soulmate hoàn hảo. Nếu như không có sự xuất hiện của Phú, thì chắc có lẽ tôi vẫn chỉ thương anh Bảo. Những cặp vợ chồng từ soulmate sẽ hiểu được điều này. Đương nhiên người quan trọng nhất, to lớn nhất vẫn là linh hồn song sinh của tôi. Phải diễn tả sao ta. Một cảm giác sợ hãi chạy trốn từ những lần gặp làm việc chung đầu tiên khi làm dự án ở ACB. Nhưng mà lại có sức hút mãnh liệt về thể xác. Chúng tôi dần dần nói chuyện chia sẻ tất cả. Cảm giác không giống như cuộc tình trước đây, mà là nó đã có sẵn rồi. Cảm giác rất gần gũi, an yên, nhẹ nhàng. Như một đứa trẻ ra ngoài bị bắt nạt thì sẽ chạy về nhà, chạy về kiếm người thân yêu nhất của nó để chia sẻ. Cảm giác lúc nào người đó cũng tồn tại để chia sẻ, để lắng nghe nó. Và quan trọng nhất là chỉ cần chuẩn bị nhắn tin là người đó đã biết nó có chuyện cần nói rồi. Twin Flame thực sự sẽ yêu bạn vô điều kiện, sẽ không bao giờ muốn bạn đau hoặc làm bạn khó chịu. Vì nếu tổn thương bạn thì cũng chính là tổn thương họ. Những ai mà nghĩ rằng kiểu cũng trò chơi kéo đẩy rồi làm giá qua lại rồi tổn thương nhau mới vừa lòng thì coi chừng bạn không phải Twin Flame đâu, mà chỉ là mối quan hệ nhân quả thôi. Thậm chí nha, chưa bao giờ Phú có một lời nào đó thực sự gây tổn thương cho tôi nữa. Hmm, tại sao tôi biết? Vì qua ngôn ngữ, qua cách biểu đạt giọng văn mà tôi cảm nhận được trực giác của mình. Hehe. Tự hào là INFJ chỗ này nhá. 🤣Vậy Phú có biết tôi là Twin Flame và chờ tôi thức tỉnh không? Không những chờ tôi thức tỉnh mà còn phải im lặng tránh xa để tôi tự giải quyết tự kết thúc hết những mối quan hệ nhân quả của mình nữa. Phú có biết chuyện tôi với anh Nhân? Biết rõ là đằng khác nữa là. Vô tình nhìn thấy những gì cần thấy luôn. 🤪. Có lần chúng tôi lên kế hoặch hẹn hò, cái xong cũng vì có chuyện khó chịu tức tối với anh Nhân mà tôi nói với Phú có thể xíu nữa chị gặp và khóc với em được không. Dĩ nhiên là không. Thanh niên chịu đựng không nổi người mình yêu khóc đâu, lấy lý do chạy trốn. Lại phải hẹn lại lần hai. Cho nên cái bài hát “Chạy về khóc với anh” chắc chắn là không bao giờ xảy ra ngoài đời cho những anh thanh niên nào yêu thực sự người con gái đâu. Bởi, khi yêu thực sự sẽ không chịu nổi đâu khi thấy cô gái mình yêu bị tổn thương. Hành trình của Twin Flame là vậy. Rất khó khăn để union. Vì phải trải qua nhiều cung bậc cảm xúc và phải thực hiện nhiệm vụ mình đã ký kết, phải trả hết nợ cho những mối quan hệ nhân quả. Đó cũng là lý do bạn sẽ không lạ gì khi đọc những mẫu chuyện Twin Flame tìm về được nhau khi mất mác công ăn việc làm, bạn bè, tiền bạc … các kiểu. Nhưng rồi thì tất cả sẽ qua, cái gì cần kết thúc sẽ kết thúc, mọi chuyện đều có cách giải quyết và chữa lành để linh hồn song sinh có thể trùng phùng bên nhau!
Chắc bữa giờ cũng có người thắc mắc ủa sao tôi nói có mỗi anh Huy POM tốt. Ủa còn anh Trần Phan Nhân thì sao, kiểu cũng nhận tôi vào Carp làm mà các kiểu. Thì đây là câu trả lời: với anh Nhân là một karmic relationship chính hiệu luôn. Với một mối quan hệ nhân quả thì bạn sẽ vừa có nợ họ và họ vừa nợ bạn. Chính vì sự xuất hiện của anh Nhân nên Twin Flame mới có cơ hội gặp mặt. Thường thì Twin Flame có nhiệm vụ nào đó đã ký kết từ trước và để có thể union thực sự thì tất cả các mối quan hệ nhân quả hay tri kỷ đều phải được trả hết nợ. Vậy mối quan hệ nhân quả là gì, nó ra sao. Nó cũng cảm giác giống như soulmate vậy đó. Cũng là một người bạn có kết nối, có sự tin tưởng, có sự chia sẻ. Nhưng ở đâu đó nó rất khó chịu. Nó làm bạn bộc lộ ra những cái xấu xa từ trong tâm của bạn mà từ đó giờ không ai thấy cả. Nếu hỏi anh Nhân có tốt với tôi không. Thì câu trả lời đương nhiên là có. Nhưng, vẫn có một chữ nhưng, mọi việc xảy ra theo đúng quy luật nhân quả. Những gì tôi làm, tôi hy sinh, giúp đỡ cho anh ấy đều bằng một cách nào đó bị Vũ Trụ nguyền rủa, để tôi có thể nhận ra bộ mặt thật rằng đó là một mối quan hệ độc hại với một narcissist, càng ngày chỉ khiến tôi tổn thương nhiều hơn. Và chuyện gì đến cũng đến. Nó phải kết thúc. Tại sao? Vì phải nhường chỗ cho Twin Flame thôi. Còn soulmate: phải nói anh Ngô Huy Bảo là một soulmate hoàn hảo. Nếu như không có sự xuất hiện của Phú, thì chắc có lẽ tôi vẫn chỉ thương anh Bảo. Những cặp vợ chồng từ soulmate sẽ hiểu được điều này. Đương nhiên người quan trọng nhất, to lớn nhất vẫn là linh hồn song sinh của tôi. Phải diễn tả sao ta. Một cảm giác sợ hãi chạy trốn từ những lần gặp làm việc chung đầu tiên khi làm dự án ở ACB. Nhưng mà lại có sức hút mãnh liệt về thể xác. Chúng tôi dần dần nói chuyện chia sẻ tất cả. Cảm giác không giống như cuộc tình trước đây, mà là nó đã có sẵn rồi. Cảm giác rất gần gũi, an yên, nhẹ nhàng. Như một đứa trẻ ra ngoài bị bắt nạt thì sẽ chạy về nhà, chạy về kiếm người thân yêu nhất của nó để chia sẻ. Cảm giác lúc nào người đó cũng tồn tại để chia sẻ, để lắng nghe nó. Và quan trọng nhất là chỉ cần chuẩn bị nhắn tin là người đó đã biết nó có chuyện cần nói rồi. Twin Flame thực sự sẽ yêu bạn vô điều kiện, sẽ không bao giờ muốn bạn đau hoặc làm bạn khó chịu. Vì nếu tổn thương bạn thì cũng chính là tổn thương họ. Những ai mà nghĩ rằng kiểu cũng trò chơi kéo đẩy rồi làm giá qua lại rồi tổn thương nhau mới vừa lòng thì coi chừng bạn không phải Twin Flame đâu, mà chỉ là mối quan hệ nhân quả thôi. Thậm chí nha, chưa bao giờ Phú có một lời nào đó thực sự gây tổn thương cho tôi nữa. Hmm, tại sao tôi biết? Vì qua ngôn ngữ, qua cách biểu đạt giọng văn mà tôi cảm nhận được trực giác của mình. Hehe. Tự hào là INFJ chỗ này nhá. 🤣Vậy Phú có biết tôi là Twin Flame và chờ tôi thức tỉnh không? Không những chờ tôi thức tỉnh mà còn phải im lặng tránh xa để tôi tự giải quyết tự kết thúc hết những mối quan hệ nhân quả của mình nữa. Phú có biết chuyện tôi với anh Nhân? Biết rõ là đằng khác nữa là. Vô tình nhìn thấy những gì cần thấy luôn. 🤪. Có lần chúng tôi lên kế hoặch hẹn hò, cái xong cũng vì có chuyện khó chịu tức tối với anh Nhân mà tôi nói với Phú có thể xíu nữa chị gặp và khóc với em được không. Dĩ nhiên là không. Thanh niên chịu đựng không nổi người mình yêu khóc đâu, lấy lý do chạy trốn. Lại phải hẹn lại lần hai. Cho nên cái bài hát “Chạy về khóc với anh” chắc chắn là không bao giờ xảy ra ngoài đời cho những anh thanh niên nào yêu thực sự người con gái đâu. Bởi, khi yêu thực sự sẽ không chịu nổi đâu khi thấy cô gái mình yêu bị tổn thương. Hành trình của Twin Flame là vậy. Rất khó khăn để union. Vì phải trải qua nhiều cung bậc cảm xúc và phải thực hiện nhiệm vụ mình đã ký kết, phải trả hết nợ cho những mối quan hệ nhân quả. Đó cũng là lý do bạn sẽ không lạ gì khi đọc những mẫu chuyện Twin Flame tìm về được nhau khi mất mác công ăn việc làm, bạn bè, tiền bạc … các kiểu. Nhưng rồi thì tất cả sẽ qua, cái gì cần kết thúc sẽ kết thúc, mọi chuyện đều có cách giải quyết và chữa lành để linh hồn song sinh có thể trùng phùng bên nhau!
Tuy là drama của công ty cũng nhiều, nhưng cực kỳ không thích cái bà Thư tóc tím này. Ngáo đá và ảo tưởng sức mạnh vl. Hay đi hạnh họe người này người kia. Ví dụ chuyện về quê mang ít nem lên, mọi người bận tay quá không ăn cái là chat hoạnh họe người ta, chờ ê chê nha.
Công ty này banh rồi, đừng tin JD trên mạng mà vô nha
Ông Tân vô làm banh công ty, thiếu tiền lương mấy tháng không trả, bộ muốn viết cái mail là xong chuyện hả, trả tiền đi.
Công ty tuy còn nhiều drama nhưng thực sự khâm phục sếp tổng. Vừa nắm chuyên môn vuằ giỏi quản lý và rất tâm lý. Dự án nào khó, pm nghỉ là sếp bắt tay vào giải quyết luôn nên khách hàng luôn hài lòng. Lần đầu tiên thấy công ty mà CEO kiêm luôn tech lead, junior vào đc sếp chỉ tận tay, lương tuy không quá cao nhưng sếp gần gũi nhân viên nên mọi người gắn bó, sẵn sàng OT vì công việc. Chừng nào sếp còn tận tình như vậy chúng em vẫn sẽ theo sếp, dù chưa giàu nhưng học hỏi được nhiều sau này dễ phát triển. Đã chuyển vài công ty nhưng môi trường và sếp ntn xứng đáng để gắn bó lâu dài. Mỗi tội sếp lo cho gia đình ko vui vẻ nhiều cùng anh em được.
Nợ lương, nợ tiền bonus mấy tháng không trả, tiền lương trả chậm.Benefit làm cả năm không có.Review lương cực thấp 3%HRM không chịu chi tiền đá banh
Công ty trễ lương, tech không ổn định, PM, BA không chuyên môn, HRM làm việc không chuyên nghiệp. Lương ổn nhưng khó phát triển.