Khi tôi còn bé, tôi khóc trước mặt mọi người. Nhưng khi tôi lớn, tôi khóc một mình lúc nửa đêm. Khi bé gặp khó khăn, tôi úp mặt vào lòng mẹ và than thở. Mẹ tôi khi đó quyền năng như một bà tiên, bà giúp tôi giải quyết tất cả vấn đề làm tôi bối rối một cách dễ dàng.
Khi tôi còn bé, tôi khóc trước mặt mọi người. Nhưng khi tôi lớn, tôi khóc một mình lúc nửa đêm.
Khi bé gặp khó khăn, tôi úp mặt vào lòng mẹ và than thở. Mẹ tôi khi đó quyền năng như một bà tiên, bà giúp tôi giải quyết tất cả vấn đề làm tôi bối rối một cách dễ dàng.
Nhưng khi tôi lớn, tôi nhận ra vòng tay của mẹ đã trở nên nhỏ bé với tôi và tấm lưng cha tôi đã cong lại phần nào vì tuổi tác. Đó là khi tôi biết mình phải trưởng thành và tự mình giải quyết mọi thứ.
Bạn biết không, không phải ai cũng có thể yếu mềm. Vì muốn yếu mềm thì trước mặt phải có một tấm khiên, hai bên phải có người che chở và phía sau lưng phải còn đường để lùi bước. Còn khi bên cạnh bạn không có ai bảo vệ, nâng niu thì bạn phải tự mình cầm gươm và chiến đấu.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng dịu dàng. Khi phía trước là ác long, sau lưng là vực thẳm, trong tay bạn chỉ có một thanh gươm và bạn biết sẽ không có kị sĩ nào xuất hiện như trong phim. Đó là khi bạn phải trở thành kị sĩ của chính mình.
Bạn phải học cách trở nên mạnh mẽ, học cách để tự giải quyết vấn đề. Khi bạn hơn hai mươi, bạn bắt đầu trở thành kị sĩ của chính mình. Khi bạn bước qua con số ba mươi, bạn trở thành kị sĩ của bạn và những người mà bạn yêu thương.
Khi đôi vai bạn bắt đầu gánh vác trách nhiệm, bạn sẽ biết bấy lâu nay ba mẹ bạn đã phải chịu đựng những gì. Khi bạn mở rộng tầm nhìn, bạn sẽ biết thế giới này không dịu dàng như bạn nghĩ. Gần hai mươi năm đầu đời, bạn được bảo bọc và chở che. Nhưng khi bước ra đời, không ai có thể bảo bọc bạn nữa mà bạn phải tự bảo vệ mình thôi.
Nếu cuộc đời là một bãi chiến trường, tôi mong bạn sẽ là một kị sĩ kiên cường. Nếu đoạn đường phía trước đầy những bão giông, tôi mong bạn có thể BÌNH AN MÀ VƯỢT QUA.
Sưu tầm